Bài luân vũ mùa đông
Em mặc áo hở vaiSài Gòn mùa đông như thế
Nắng ngấu nghiến hôn lên cánh tay em duỗi thẳng trên ghi đông xe đạp
Gió trưa thì lười
Em đi dưới những tàng cây bồng bềnh như mây
Chợt thèm một cơn mưa nhỏ
Chiều đang còn rong chơi
Phố vui thật vui
Sài Gòn mùa đông như thế
Con gái như đàn bướm chập chờn khắp ngã
Con trai nhấn từng hồi chuông tán dương
Em như con bướm lạc lõng giữa Sài Gòn mùa đông
Không có anh mỉm cười bên cạnh
Phố bỗng dưng buồn
Nắng thơm
Và gió thì hồn nhiên
Mái tóc em khiêu vũ trên lưng
Rối rắm nỗi nhớ nào xa lắc
Em đạp xe qua con đường chúng mình, thèm được gọi tên anh
Nụ cười và đôi mắt của anh làm em vướng víu
Một chiếc lá me rơi vào ngực áo
Cho em thêm nỗi bồn chồn
Em đạp xe qua con đường bạn bè
Giữa hai hàng cây lấm tấm hoa như những vì sao rơi rụng
Chiều đang về trên từng vỉa phố đông
Không có anh
Nỗi nhớ của em cuộn tròn trong ngực
Vừa ấm áp, vừa lạnh lùng
Đàn bướm con gái vẫn nhởn nhơ chung quanh em
Và tiếng kèn xe vẫn vô tình vang lên từng chặp
Em như con bướm lạc lõng phải rẽ lối đi về
Hồn thì thầm câu hát
Sài Gòn mùa đông...
Phạm Thị Ngọc Liên