Thursday, June 19, 2003

Bài luân vũ mùa đông

Em mặc áo hở vai
Sài Gòn mùa đông như thế
Nắng ngấu nghiến hôn lên cánh tay em duỗi thẳng trên ghi đông xe đạp
Gió trưa thì lười
Em đi dưới những tàng cây bồng bềnh như mây
Chợt thèm một cơn mưa nhỏ
Chiều đang còn rong chơi
Phố vui thật vui
Sài Gòn mùa đông như thế
Con gái như đàn bướm chập chờn khắp ngã
Con trai nhấn từng hồi chuông tán dương
Em như con bướm lạc lõng giữa Sài Gòn mùa đông
Không có anh mỉm cười bên cạnh
Phố bỗng dưng buồn
Nắng thơm
Và gió thì hồn nhiên
Mái tóc em khiêu vũ trên lưng
Rối rắm nỗi nhớ nào xa lắc
Em đạp xe qua con đường chúng mình, thèm được gọi tên anh
Nụ cười và đôi mắt của anh làm em vướng víu
Một chiếc lá me rơi vào ngực áo
Cho em thêm nỗi bồn chồn
Em đạp xe qua con đường bạn bè
Giữa hai hàng cây lấm tấm hoa như những vì sao rơi rụng
Chiều đang về trên từng vỉa phố đông
Không có anh
Nỗi nhớ của em cuộn tròn trong ngực
Vừa ấm áp, vừa lạnh lùng
Đàn bướm con gái vẫn nhởn nhơ chung quanh em
Và tiếng kèn xe vẫn vô tình vang lên từng chặp
Em như con bướm lạc lõng phải rẽ lối đi về
Hồn thì thầm câu hát
Sài Gòn mùa đông...

Phạm Thị Ngọc Liên

Sunday, June 15, 2003

Nói Với Mưa

Xin mưa đừng rào rạt
Để suốt đêm nằm mơ thấy một người
Để câu thơ anh lại ướt như một mùa mưa cũ
Nhoà nhạt mất rồi
Khó có thể đem phơi!
Mưa đừng rơi
Đừng rơi ....
Đêm mùa thu run rẩy những giấc mơ không có hồi kết cuộc
Giật mình nắm tay mình thấy lạnh
Ngày xưa đã từng ấm hơn bây giờ
Chẳng biết tại sao mưa có thể gõ vào những hồi ức xa xưa
Ôi âm thanh của mưa!
Anh lục lọi đời mình chẳng tìm ra từ nào tả nổi
Mưa lướt qua đời thì thành sông thành suối
Ký ức qua đời cứ day dứt lênh đênh
Ru mãi những điều chẳng chịu ngủ quên
Cứ đợi những đêm mưa là cồn cào thức dậy
Ai bảo mình nặng nợ nhau đến vậy
Như giọt nước cuối thềm nặng nợ với rong rêu...
Cũng lại phải không em?
Mưa làm trong lại trăm điều
Mà mắt kính gặp mưa thế nào cũng đục
Đi trong mưa anh không nhìn thấy gì
Bên cạnh và phía trước
Chỉ thấy những ngày xưa xa....
Thôi thì thôi Nhắm mắt bước chân qua
Dù biết đêm nay sẽ lại thấy em với cái nhìn mưa tháng bảy
Có một thời anh đã từng ước ao
Mình không bao giờ thức dậy
Nhưng kịp nhận ra
Trong cõi vô thường
Em cũng vuột tầm tay.
Phạm Anh

Niềm Riêng Cho Em

Con dế buồn - lạc mất khoảng trời riêng
Em hờ hững xếp lại ngày tháng cũ
Búp non tơ cũng chỉ vừa mới nhú
Có đôi tay nào về ấp ủ, nâng niu?!

Lạc giữa trời trăng nửa mảnh chơi vơi
Thời gian xoá vết hằn trong tiềm thức?
Bối rối làm chi giữa điều hư và thực
Để lòng đa đoan và cánh cửa khép hờ.

Kỷ niệm vòng tròn thao thức chẳng thành thơ
Lòng thảng thốt - như dụ ngôn báo trước
Vò võ tìm nhau giữa dòng đời xuôi ngược
Từng đêm về lạnh kín nỗi niềm riêng

Mùa cũ qua đi phong kín trăm miền
Nghe rì rọt khúc dạo đầu lúng liếng
Gợi lại làm chi cho tháng - năm- dài - hiển - hiện
Ngược dòng về lam lũ những buồn vui.

Nguyễn Phúc Đoan