Saturday, December 20, 2003

Hồn Quê

Tôi đi qua dậu cúc tần
Vờ thơ bé để ngại ngần chẳng sang
Chiều lương vương nắng hoa vàng
Lá xanh ngai ngái mơ màng dậu thưa
Tôi đi qua những chốn quê
Nghe phấp phỏng tiếng ru về tuổi thơ
Có anh hàng xóm ngày xưa
Tơ hồng với lại giời mưa. Một mình...
Quê xa tôi một mối tình
Chiêm bao vào những bóng hình nhạt mưa
Giật mình cười giữa giấc mơ
Đành hanh cứ ngỡ như vừa trẻ con...
Mẹ ru tôi, quả đất tròn
Tôi qua cả những nẻo đường hút xa
Thương về dậu cúc vành hoa
Nắm tay rồi lại xòe ra .. ngập ngừng...
Nhớ thương ơi dậu cúc tần
Nghe chông chênh tuổi thơ mình đánh rơi
Biển Trắng

Bên Giậu Cúc Tần

ngày xuân, bên giậu cúc tần
chiều mưa, em đứng tần ngần đợi tôi
thế rồi, năm tháng cứ trôi
giậu hoa ngày ấy khoảng trời thu sang...
ngày tôi tạm biệt xóm làng
em tròn mười tám nhẹ nhàng bước chân
chia tay bên giậu cúc tần
em rằng : năng đến đỡ đần mẹ tôi
bây giờ cách trở xa xôi
giậu hoa ngày ấy ai người đợi ai
bây giờ trúc đã quên mai
mẹ tôi gìa yếu nào ai đỡ đần...
và...cho đến một mùa xuân
có người thiếu phụ dừng chân cổng nhà
em giờ là của người ta
của riêng tôi : một chậu hoa cúc tần
của riêng tôi : phút tần ngần
Nguyễn Đại Nghĩa