Dấu Chân Con Trên Nền Rêu Biếc
Vũ Đức Sao BiểnEm đến chơi một lần và để lại
Một dấu chân huyền thoại ở bên thềm
Thềm rêu biếc căn gác buồn mấy độ
Như chút tình tôi mới nhuốm trong tim.
Dấu chân bước một lần vội vã
Dấu chân con, bàn chân bé da hồng
Mười tám tuổi lòng tôi như gốc mạ
Lửa thương người đốt cháy những chờ mong.
Tôi sợ quá nửa khuya và nắng sớm
Xóa dấu chân kỷ niệm buổi em về
Như sợ con chim trên bờ nắng lụa
Điệu ru buồn ru mãi bóng chiều đi.
Đêm có chút trăng mờ qua cửa sổ
Là có tôi thấp thỏm nhớ thương người
Ngày có tiếng cười ai vang trước ngõ
Là có tôi chờ với một mình tôi.
Đàn tôi treo trên vách nghèo mưa dột
Sách tôi vàng thêm chút bụi ưu tư
Thơ tôi viết đêm chong đèn không ngủ
Em về đâu bàn chân bé xa mờ?
Có một thoáng mơ màng trong gió sớm
Có một thời ngơ ngác dưới trăng khuya
Những ngón tay tôi vụng về đau đớn
Sờ dấu chân và biết mộng tan lìa.
Hai mươi tuổi tôi xa thành phố đó
Chẳng lẽ đem theo một miếng nền rêu
Em hiểu chứ trái tim hồng bé nhỏ
Cả lòng tôi là mưa hát bên chiều.