Monday, August 09, 2004

Chia Tay Người

Đến lúc phải chia tay người thôi
Nhớ sớm mai vàng nắng bên trời
Con đường vắng không còn ai nữa
Hoa giấy nghiêng màu theo mấy nơi

Tháng Ba thay thảm lá me gầy
Mưa đầu mùa rớt hạt qua tay
Vậy đó, bỗng nhiên thành quá khứ
Tôi lạnh người phủ dấu bụi bay

Có một mùa xuân không trở lại
Trên áo phai và mắt môi người
Tôi trải hết tấm lòng thơ dại
Thương cuộc tình trong héo ngoài tươi

Đêm thức giấc tôi tìm sợi tóc
Người rất xa hương đọng gối nằm
Ngoài lối cũ nghe con dế khóc
Dế ơi đừng tiếc chuyện trăm năm

Đến lúc phải chia tay người rồi
Đường mưa bay tôi chỉ tôi thôi
Ngước mặt nhìn một màn mưa trắng
Bóng ai xa biền biệt cuối trời.

Từ Kế Tường

Sunday, August 01, 2004

Mùa Nhớ

Hình như có mùa vừa đi
Lao xao vài vạt nắng gầy
Hoa sứ còn thơm ngoài ngõ
Đợi người về giữa heo may.

Em băng qua tuổi dậy thì
Bỏ quên gió đồng cỏ nội
Lần theo mé đời chìm nổi
Con chuồn chuồn đỏ về đâu?

Những cọng cỏ gà thôi trắng
Cũng đành xa mấy trò chơi
Mưa ngập suốt bờ sông vắng
Con đò neo bến mồ côi.

Tôi về gom lá ngô đồng
Khói bay ngậm ngùi chốn cũ
Ngơ ngác bầy chim sẻ nhỏ
Bay vào năm tháng lặng không.

Những con đường hoa râm bụt
Nở đầy ký ức tuổi thơ
Lá mít vàng hay lá nhớ
Mùa rơi ... rơi tự bao giờ?
Lê Hoài Thu