Bao Dung
Bến bờ xưacầu ao cũ kỹ
mượn con đò neo tạm vầng trăng
bàn chân dọc theo dòng nước đẩy
bỏ đi xa hơn chỗ trăng nằm
Người không lỗi
con đò vô tội
chỉ thời gian đùa cợt xuân thì
trăng chờ đợi
cầu ao mòn mỏi
bàn chân về đã khác ngày đi
Cỏ may phủ kín bến bờ
có khâu vá được những mùa nắng xuân
bàn chân tự vấp bàn chân
cỏ xanh như thể chưa từng xanh hơn
bến bờ xưa
phủi dỗi hờn
xin làm mới lại tâm hồn người xưa
Lao đao
chìm nổi
nắng mưa
nông sâu
trong đục
cánh cò bao dung...
Thanh Nguyen