Friday, February 03, 2006

Giang Hồ

Tàu đi qua phố, tàu qua phố

Phố lạ mà quen, ta giang hồ

Chẳng lẽ suốt ngày bên bếp vợ

Chẻ củi, trèo thang với... giặt đồ?

Giang hồ đâu bận lo tiền túi

Ngày đi ta chỉ có tay không,

Vợ con chẳng kịp chào xin lỗi

Mây trắng trời xa, trắng cả lòng...

Giang hồ ta ghé nhờ cơm bạn

Đũa lệch mâm suông cũng gọi tình

Gối trang sách cũ nằm nghĩ bụng

Cười xưa Dương Lễ với Lưu Bình.

Giang hồ có bữa ta ngồi quán

Quán vắng mà ta chẳng chịu về

Cô chủ giả đò nghiêng ghế trống

Đếm thấy thừa ra một gốc si.

Giang hồ mấy bận say như chết

Rượu sáng chưa lưa đã rượu chiều

Chí cốt cầm ra chai rượu cốt

Ừ. Thôi. Trời đất cứ liêu xiêu...

Giang hồ ta chẳng thay áo rách

Sá gì chải lược với soi gương

Sáng nay mới hiểu mình tóc bạc

Chợt tiếng trẻ thưa ở bên đường.

Giang hồ ba bữa buồn một bữa,

Thấy núi thành sông biển hoá rừng

Chân sẵn dép giầy, trời sẵn gió

Ngựa về. Ta đứng. Bụi mù tung...

Giang hồ tay nải cầm chưa chắc

Hình như ta mới khóc hôm qua

Giang hồ ta chỉ giang hồ vặt

Nghe tiếng cơm sôi cũng nhớ nhà

Đỉnh Núi

Chiều sẽ không mưa
Ánh sáng trên núi cao nói lời ấm áp
Tôi biết vì sao hoa dã quỳ không vàng
Như ngày cha dắt tôi...

Con đường không âm vang từng hồi harmonica
Người đàn ông trong chiếc áo len cổ xám
...đâu rồi?
Bàn tay trẻ thơ ba mươi năm trước
Tôi hiểu vì sao đẫm ướt mồ hôi.

Chiều sẽ không mưa
Ngôi nhà cũ cũng không hồng ánh lửa
Bữa cơm không phải của mình
Tôi đứng khóc câm trước chiếc hồ đã cạn
Muốn kêu lên mà âm thanh trôi dạt

Hỡi con đường vang tiếng kèn
Nào biết tôi còn quay về hôm nay
Mà thổi hoài, thổi hoài
Mà cùng tôi khóc gọi

Trên đỉnh núi
Cha tôi rong ruổi
Qua bạt ngàn mây trắng
bay
bay...

Phạm Thị Ngọc Liên