Tuesday, August 26, 2008

Đắng và Ngọt

Ngày xưa hồi còn thơ,
Một chiều nắng nhạt khoe màu tơ,
Tôi cùng em hai đứa
Thơ thẩn ngồi chơi trên ngạch cửa
Tóc em chừa bánh bèo,
Môi chưa hồng, da mét (con nhà nghèo)
Đầu anh còn hớt trọc,
Khét nắng hôi trâu, thèm đi học.
Em cầm một củ khoai,
Gọt vỏ bằng răng rồi chia hai.
Thứ khoai sùng lượm mót
Mà sao nó ngọt ơi là ngọt !
Bây giờ giữa đường đời,
Kỷ niệm ngày xưa xa mù khơi.
Gặp nhau chiều mưa lạnh,
Hai đứa đều sang trong bộ cánh.
Dung nhan em còn tươi,
Anh mừng tưởng đâu đời em vui.
Nào hay đây là quán,
Em bẹo hình hài rao lên bán !
Giữa thời đông khách mua,
Chợ thịt còn sung được nhiều mùa.
Nghe nói anh cầm viết,
Nghệ thuật là gì em muốn biết.
-Mùi tanh nói mùi thơm,
Cây bút trong tay: cần câu cơm,
Đó, em ơi !Nghệ thuật,
Nhắm mắt, quay lưng chào sự thật.
Rồi đôi ta nhìn nhau,
Không ai đánh mà lòng nghe đau.
Em mời anh bánh ngọt
Nhớ cũ khoai sùng ngày xưa lượm mót.
Đường bánh tươm vàng mơ
Như nắng chiều xưa khoe màu tơ.
Mới cầm lên chưa cắn
Mà sao nó đắng ơi là đắng !
Xin anh một nụ cười.
-Cười là sao nhỉ ?Anh quên rồi.
Xin em chút nước mắt.
-Mạch lệ em từ lâu đã tắt.
Hỏi nhau: buồn hay vui ?
-Biết đâu ! Ta cùng hỏi cuộc đời.

Trang Thế Hy (1959)

Không Đề

khi không chợt nhớ cô bán quán
vừa quậy cà phê vừa ca cải lương
ngã ba ven sông nghiêng chùm bình bát
áo bà ba đỏ một sắc bông hường
ta ngán ngẩm những ghế bàn đỏm dáng
những quán "rương cầm" Phú Quang phát chán
mùi tây giả cầy
ta quảy ba lô về phía ấy
ngó mù u buồn rụng sông đầy
ta ngán những chỗ ngồi õng ẹo
những Hàn Thuyên laptop khoe hàng
những đong đưa sặc mùi son phấn
cho nó sang
ta quảy ba lô đi thôi
lục bình đợi đấy hãy khoan trôi
gặp ta thì nở bông tim tím
rồi sẽ chào nhau theo nước xuôi...

Võ Đắc Danh (Cà Mau - 2003)