Tuesday, June 28, 2005

Ta Trả Cho Em Mưòi Sáu Tuổi

Ta trả cho em mười sáu tuổi
Nơi đám mây như trang giấy học trò
Dòng mực biếc trôi xanh màu viễn xứ
Khung trời nào cũng nở mấy ngàn hoa

Ta trả cho em mười sáu tuổi
Môi bâng khuâng khi nhớ một tên người
Mùa xuân ngọt, mùa đông cũng ngọt
Khi một mình thì gọi ánh mắt ơi!

Ta trả cho em mười sáu tuổi
Ta thề buông một cánh buồm xa
Nghĩ về bạn thấy mình như có lỗi
Cánh hoa rơi thấp thỏm trước hiên nhà…

Ta trả cho em mười sáu tuổi
Những gì xưa hóa chật chội mất rồi
Ta trả cho em mười sáu tuổi
Bàn chân đi xê xích cả chân trời!

Ta trả cho em mười sáu tuổi
Xếp hành trang kỷ niệm chỉ chất đầy
Làng với phố, bạn xưa, trường lớp cũ
Tuổi thơ ghì ấm áp một vòng tay!

Nào ai biết sau miền hai mươi tuổi
Bước vào đời đâu cũng gặp phục binh
Mong cái chết như một điều cứu rỗi
Trời pha lê hát vỡ dưới chân mình

Thì đây em, ta trả lại vòm xanh
Gìn giữ được sau rất nhiều bão tố
Ta trả cho em những đường chiều hoa đỏ
Rơi như mưa trên áo trắng học trò

Ta trả cho em một tuổi mùa thu
Hương cốm mới, lá sen lần thứ nhất
Trả mười ngón tay thưa lùa mái tóc
Soi mắt nhìn, lấp lánh ánh sao đêm

Ta trả cho em chiếc lá non mềm
Môi run rẩy những điều không thể nói
Ta trả cho em cả những điều nông nổi
Hương thời gian mà giữ ngực căng đầy

Ta trả cho em mùa hạ của nồng say
Triền sông ngát, Trương Chi chiều đứng hát
Ngàn sao cháy làm sao mà chịu được
Ước ao đành khóc lẫn với mưa ngâu!

Ta trả cho em cả sợi bạc trên đầu
Chờ đợi mãi, bao nhiêu là nước chảy
Còn tất cả khi em vừa kịp tới
Tan hết vào mười sáu tuổi, vầng trăng…

Nguyễn Sĩ Đại

Chia

Chia cho em một đời tôi

Một cay đắng

một niềm vui

một buồn

Tôi còn cái xác không hồn

Cái chai không rượu tôi còn vỏ chai

Chia cho em một đời say

Một cây si với một cây bồ đề

Tôi còn đâu nữa đam mê

Trời chang chang nắng tôi về héo khô

Chia cho em một đời Thơ

Một lênh đênh

một dại khờ

một tôi

Chỉ còn cỏ mọc bên trời

Một bông hoa nhỏ lặng rơi mưa dầm ...

Nguyễn Trọng Tạo - 1989

Nhạc: Phú Quang - Trình Bày: Quang Dũng

Wednesday, June 15, 2005

Chiêu Quân

Tuyết lạnh che mờ trời Hán Quốc
Tỳ bà lanh lảnh buốt cung Thương
Tang tình năm ngón sầu dâng lệ
Chiêu Quân sang Hồ xừ hồ xang

Đây Nhạn Môn Quan đường ải vắng
Trường Thành xa lắm Hán Vương ơi !
Chiêu Quân che khép mền chiên bạch
Gió bấc trời Phiên thấm lạnh rồi

Ngó lại xanh xanh triều Hán Đế
Từng hàng châu lệ thấm chiên nhung
Quân vương chắc cũng say và khóc
Ái khanh ! Ái khanh ! Lời nghẹn ngùng

Hồ xang hồ xang xự hồ xang
Chiêu Quân nàng ơi lệ dâng hàng
Lã chã trời Phiên mưa tuyết xuống
Chiêu Quân sang Hồ, xừ hồ xang .
Quang Dũng (1937)



NGÂM LẠI KHÚC CHIÊU QUÂN

Đêm ấy Chiêu Quân lìa Hán quốc
Chiều nay cánh nhạn lạc chân trời
Ngồi buồn ngâm lại bài thơ cũ
Rưng rức từng hàng tủi tủi rơi

Đêm ấy Chiêu Quân tỳ bà lệ
Tơi tả lòng Vương dạ tái tê
Đêm nay đất khách người trai lạ
Còn nghe nhỏ giọt lạnh đê mê

Chiêu Quân ngày ấy thân kiều nữ
Sang Hồ chân bước hận thiên thu
Trời Phiên ngoảnh lại xanh triều Hán
Đường đường châu ngọc thả tương tư

Chiên bạch thời gian cát bụi rồi
Người xưa lạc gót ngự hồn tôi
Đêm nghiêng chén huyết trăng mời mọc
Sênh phách tan tành sao trôi trôi

Hồ xang hồ xang xự hồ xang
Ngâm thơ rót rượu chờ đêm tàn
Chiêu Quân chắc cũng say và khóc
Thương người cô lữ cửa nhà tan ...

Phạm Hoàng Đan (1997)

Friday, June 10, 2005

Ru Phố

Biết lấy gì để dệt võng bây giờ
Thành phố thiếu mùa thu nên đâu vàng lá rụng
Thành phố vắng mùa đông nên cơn mưa chưa kịp dầm dề dai dẳng
Khung cửi ngày tháng đưa thoi không xe nổi sợi tơ mùa

Biết hát khúc gì để đung đưa chao lắc bây giờ
Những buổi đi khuya mới biết có nhiều giấc mơ chưa từng biết ngủ
Thành phố ba giờ sáng như người đàn bà lam lũ
Không tiếng gà nôn nao xao xác

Vẫn tất tả xôn xao trong buổi chợ ma của người
Tôi không võng chiếu, không khúc hát đưa
Không biết đứng ngồi vào đâu cho vừa
Như đứa con trắng tay biết mình thừa hai bàn tay trắng

Ru ngủ con trăng bị đánh rớt từ khoảnh trời đổ khuất sau những tòa nhà chót vót cao
Nhịp khúc đưa mặt phố chênh chao
Phố ơi ngủ chưa?
Thức mấy cho vừa
Phố ơi ngủ đi, nhà ai vừa khép cửa...

Tôi đưa nôi ru phố
mà không ru nổi mình cho hết nửa giấc mơ

Song May