Wednesday, August 31, 2005

Cuối Năm Em Mở Bàn Tay Lạnh

Cuối năm cuối năm rồi đó anh
trên những bàn tay cây ngón lá bỏ đi xa
thời gian còn lại của hai ta
như món tiền nhỏ trong ngân hàng
đã tiêu vào đến vốn
Anh có còn giữ được
chút tình yêu lương khô
cho những ngày bão tới
Cuối năm cuối năm rồi đó anh
thời gian còn lại của hai ta
như sợi chỉ đã khâu vào hết áo
mũi cuối kết rồi, buồn bã chiếc kim
Cuối năm cuối năm rồi đó anh
bầu trời mùa đông như một gã câm
không biết nói chỉ biết thở dài
trong cánh rừng thời gian
hơi thở xám phà vào ngày tháng cạn
dòng sông như một thiếu nữ mù
lặng lặng đi trên con đường quen cũ
mỗi khúc sông trôi đi
mang theo tình yêu trôi về phía trước
Cuối năm cuối năm rồi đó anh
em mở bàn tay lạnh
ngơ ngác một bài thơ.


Trần Mộng Tú

Lòng Nào Như Suối Cạn

Ngày xưa trong quán nhỏ
Đời không có mùa đông
Trên môi cà phê ngọt
Trong mắt giọt tình nồng

Hôm nay trong quán lạ
Hai đứa ngồi nhìn nhau
Trên môi cà phê đắng
Trong mắt giọt tình sầu

Một năm trời lận đận
Đời ngọt những vết thương
Một năm trời bôi bác
Đời vui những tấn tuồng

Anh bây giờ đã khác
Trán đà thêm nếp nhăn
Em bây giờ đà khác
Má đà phai sắc hồng

Mắt nào không lệ chảy
Môi nào thơm hương hoa
Lòng nào như suối cạn
Tình nào đã chia xa

Một năm trời xứ lạ
Không còn gì cho nhau
Giọt tình cuồng trong mắt
Cũng tan theo nỗi sầu

Trần Mộng Tú

Nhạc: Nam Lộc - Trình bày: Ý Lan

Monday, August 29, 2005

Cả Một Dòng Sông Đứng Lại Chờ

Tôi xa người nắng buồn trên vai
Môi tôi mùi thuốc còn thơm hơi
Người xa tôi một dòng sông trắng
Dẫy núi bên kia có ngậm ngùi

Tôi xa người hàng cây bâng khuâng
Nước dâng chiều xuống nhớ muôn trùng
Người xa tôi có ra đứng ngóng
Một cánh chim bay ở cuối rừng

Tôi xa người như xa mùa xuân
Ngực tôi còn đọng chút hương trầm
Mảnh trời trong mắt còn xanh biếc
Người đã mơ hồ như vọng âm

Tôi xa người như xa cơn mưa
Tóc tôi còn ướt đến bây giờ
Nhớ tôi người có châm điếu thuốc
Nhớ tôi người có đi trong mưa

Tôi xa người như xa quê hương
Những dấu thân yêu mất cuối đường
Người nhặt hộ tôi hoa dĩ vãng
Lau giùm dòng lệ ở vết thương

Người xa tôi gió cũng lặng thinh
Tôi rung nỗi nhớ ở quanh mình
Người như suối chảy qua rừng vắng
Cả một dòng sông đứng lại chờ

Trần Mộng Tú


Nhạc: Phạm Anh Dũng - Trình Bày: Quỳnh Lan

Sunday, August 28, 2005

Dù Nghìn Năm Qua Đi

Nhạc: Đăng Khánh

Tôi đưa em đến Capri
Biển màu xanh rất xuân thì
Tôi theo bước chân đi
Núi xanh và mái đỏ
Con đường nhỏ em đi
Tôi đưa em đến Capri
Tôi đưa em đến Venise
Nước xanh muôn màu, mắt xanh đa tình
Với em một mình, tình yêu đắm say

Ngày vui tới trong ta tuyệt vời đó em
Tình yêu đã cho em một đời
Ngày em mới bước chân vào đời
Thì tôi đã yêu em thật rồi
Yêu em hơn quá khứ
Theo em bên lối cũ
Màu thời gian khó phai

Tôi đưa em đến Venise
Màu thời gian vẫn xuân thì
Trên sông nước Venise
Có con thuyền vẫn đợi
Dù nghìn năm qua đi
Hôm xưa tôi đến Venise
Cô đơn đếm bước chân đi
Nhớ em vô cùng, cách xa muôn trùng
Bến sông lạnh lùng, người đâu có hay


Trình bày: Tuấn Ngọc



Tuesday, August 16, 2005

Ngày qua

Chúng ta càng ngày càng thêm khách sáo
em cám ơn anh anh cám ơn em
con chim họa mi trong đêm hốt hoảng
bởi đốm sao băng rụng xuống chân thềm
Chúng ta càng ngày càng thêm xa xôi
anh đang ở đâu anh đang làm gì
một nửa mặt hoa em dần héo úa
đêm càng dài thêm như đêm góa bụa
Chúng ta càng ngày càng thêm tách rời
trái tim xa lạ dẫu ngồi bên nhau
võng tình chao nghiêng và em rớt xuống
võng đời chao nghiêng và anh lên cao
Chúng ta càng ngày càng nhiều ảo vọng
về kỷ niệm đẹp về điều lãng quên
giọt nắng trên tay vẫn còn ấm nóng
vội vã cầu xin thấy mặt trời lên
Chúng ta càng ngày càng nhiều hoang mang
những điều đúng sai những điều lờ lững
tình yêu thánh thiện - dối gian - phàm trần
mỗi một giọt máu mỗi hồi chuông rung
Chúng ta càng ngày càng vào vỏ ốc
anh giấu tim anh em giấu tim em
giấu hạnh phúc cũng như bất hạnh
tự bào mình mòn thêm mòn thêm
Kỷ niệm nhiều khi chỉ là giấc mộng
Kỷ niệm nhiều khi như lưỡi dao đâm...

Phạm Thị Ngọc Liên - (Saigon, 2000)

Monday, August 15, 2005

THƠ TÌNH TRÊN LÁ

Lá me đứng như dấu sắc
Nằm im như một dấu huyền
Lại cũng giống như dấu nặng
Trên mặt đường làm duyên.

Lá me rơi đầy trên tóc
Buông dài như dấu chấm than
Có người đi qua muốn nhặt
Lá cong như dấu hỏi vàng.

Lá đi theo em xuống phố
Bỏ thời mực tím sau lưng
Vẩn vơ lá như dấu ngã
Trước những bước chân ngập ngừng.

Lá như một thời tuổi trẻ
Một thời hồn nhiên vô tư
Em đi qua còn ngoảnh lại
Những con mắt khép sương mù.

Những bài thơ tình trên lá
Từng mùa xanh biết trên tay
Những dấu sắc huyền hỏi ngã
Viết làm sao hết tình đầy?

Một ngày cuối năm xuống phố
Mặt đường lá vẫn làm duyên
Dịu dàng bàn tay cúi nhặt
Nặng trĩu làm sao nỗi niềm...

Phạm Thị Ngọc Liên

Những Trầm Tích Mang Vết Thiên Di

Nơi những con phố dài
Đang đổ về những ngã bảy ngã ba
Có thể từng mang ký ức của dòng sông nào từng chảy qua đôi bờ hoang dại
Nơi mặt đường bây giờ bàn chân con người ngược xuôi qua lại
Có thể trong giấc mơ nào đã khuất từng mộng du bằng rạt rào cánh rừng đại ngàn đổ lá trong thân phận cỏ cây
Có ai nghiêng mình xuống đây
Nghe con sông xa xưa cạn nước đang chảy ngầm trong lòng phố
Có ai đổ mình qua đó
Vọc tay vào rong rêu vớt những trầm tích mang vết thiên di đang đi trú lãng quên trong một mùa ký ức dài.
Quá khứ phố phường đã sần lại thành một vết chai
Những người già không còn bỏm bẻm nhai miếng trầu thắm đỏ
Những người trẻ nong nả ngày hai buổi đi về
Con ngõ qua chợ, con ngõ ra sông, con ngõ tiễn người yêu theo chim sáo đi lấy chồng.
Họ chưa kịp nhớ đã chợt quên như đám mưa chưa kịp bay đã rơi thành cơn mưa xa lắc Khuya nay ta với phố phường bỗng chạm mặt
Giật mình nghe con đường nằm khóc
Những trầm tích lắng giữa dòng sông hôm kia theo đàn thiên di đi mãi không về...
Phố phường quên mất mặt mình thời quá khứ bởi thiếu tấm gương soi trong những cơn mê.
Song May

Du Tình

Cỏ kín xanh vín cong đường nhớ
Em lạ lẫm môi thu anh dạn dĩ ngón chờ.
Tình bỏ hẹn hờ em bỏ đợi
Trăng Mỵ Châu gót trắng rịn đường đôi.
Tay đứt chỉ đăm dò gút nối
Quen gá nghĩa ta - mình thương thuở chơi.
Dẫu chết em đành không nhắc nhủ
Anh du tình một bước một tình ơi.
Đường khung trắng bởi trời quên thả
Nắng son son khẽ khẽ bóng mình - tôi.
Nhã Thuyên