Những Trầm Tích Mang Vết Thiên Di
Nơi những con phố dàiĐang đổ về những ngã bảy ngã ba
Có thể từng mang ký ức của dòng sông nào từng chảy qua đôi bờ hoang dại
Nơi mặt đường bây giờ bàn chân con người ngược xuôi qua lại
Có thể trong giấc mơ nào đã khuất từng mộng du bằng rạt rào cánh rừng đại ngàn đổ lá trong thân phận cỏ cây
Có ai nghiêng mình xuống đây
Nghe con sông xa xưa cạn nước đang chảy ngầm trong lòng phố
Có ai đổ mình qua đó
Vọc tay vào rong rêu vớt những trầm tích mang vết thiên di đang đi trú lãng quên trong một mùa ký ức dài.
Quá khứ phố phường đã sần lại thành một vết chai
Những người già không còn bỏm bẻm nhai miếng trầu thắm đỏ
Những người trẻ nong nả ngày hai buổi đi về
Con ngõ qua chợ, con ngõ ra sông, con ngõ tiễn người yêu theo chim sáo đi lấy chồng.
Họ chưa kịp nhớ đã chợt quên như đám mưa chưa kịp bay đã rơi thành cơn mưa xa lắc Khuya nay ta với phố phường bỗng chạm mặt
Giật mình nghe con đường nằm khóc
Những trầm tích lắng giữa dòng sông hôm kia theo đàn thiên di đi mãi không về...
Phố phường quên mất mặt mình thời quá khứ bởi thiếu tấm gương soi trong những cơn mê.
Song May
<< Home