Wednesday, January 31, 2007

Hà Nội - Phố

Bài này với bài đã post truớc có chút giống nhau, có chút khác nhau. Vài câu thật "đắt" bên này, vài câu thật nhẹ bên kia. Cái nào mới là cái cuả Phan Vũ?

Chương một

1.
Em ơi ! Hà Nội - phố !
Ta còn em mùi hoàng lan
Còn em hoa sữa.
Tiếng giày gọi đường khuya
Thang gác cọt kẹt thời gian
Thân gỗ ...
Ta còn em màu xanh thật đêm
Ngôi sao lẻ
Xào xạc chùm cây gió
Chiếc lá lạc vào căn xép nhỏ
Lá thư quên địa chỉ.
Quay về ...
2.
Ta còn em một gốc cây
Một cột đèn
Ai đó chờ ai?
Tóc cắt ngang
Xõa xõa bờ vai ...
Ta còn em ngã ba nào?
Chiếc khăn quàng tím đỏ,
Khuôn mặt chưa quen
Bỗng xôn xao nỗi khổ!
Góc phố ấy mở đầu
Trang tình sử! ...
Ta còn em Ô Quan Chưởng
Mảng tường thành
Màu đá rủ
Tiếng sáo đầu ngõ vu vơ
Màu xanh đêm in hình khung cửa
Cô gái buồn đứng im
Tóc xõa
Gã Trương Chi nào ôm ghi-ta
Hóa đá
Ta còn em chuyến tàu khuya
Về muộn
Qua cầu...
3.
Ta còn em con đường vắng
Rì rào cơn lốc nhỏ
Gót chân ai qua mùa lá đổ?
Nhà thờ Cửa Bắc,
Chiều tan lễ,
Chuông nguyện còn mãi ngân nga ...
4.
Ta còn em ngọn đèn dầu,
Vừng sáng nhỏ
Chén rượu làng Vân
Người khách lẻ,
Bà quán ngâm nga quẻ bói Kiều
Lão mù bán "phá sa"
Gậy dò đường khua lạch cạch
Tiếng rao buồn dằng dặc trong đêm...

Chương hai
6.
Ta còn em khúc tự tình ca
Đôi chim khuyên gọi nhau
Trong bụi cỏ
Đôi guốc bỏ quên bên ghế đá,
Tiếng ve ra rả mùa hè ...
Còn em đường cũ Cổ Ngư
La đà,
Cành phượng vĩ.
Hoàng hôn xa đến tự bao giờ,
Nắng chiều phai trên sóng Tây Hồ.
Những bước chân tìm nhau
Rất vội,
Tiếng thì thầm sớm hôm buổi tối,
Cuộc tình hờ
Bỗng chốc
Nghiêm trang ...

Chương ba
9.
Ta còn em một hàng Đào
Không còn bán đào
Một hàng Bạc
Không còn thợ bạc
Đường Tràng Thi
Không chõng không lều
Không ông nghè
Bái tổ vinh qui...
Ta còn em đường lượn mái cong
Ngôi chùa cũ,
Tháng năm buồn lệch xô ngói âm dương
Ai đó ngồi bên gốc đại,
Chợt quên ai kia
Đứng đợi bên đường.

Chương bốn
10.
Em ơi ! Hà Nội - phố !
Ta còn em đám mây in bóng rồng bay
Cổng đền Quan Thánh
Cờ đuôi nheo ngũ sắc
Còn em dãy bia đá
Nhân hình hội tụ
Rêu phong gìn giữ nét tài hoa ...
(...)
Ta còn em tiếng trống tan trường
Áo thanh thiên điệp màu liễu rủ.
Đôi guốc cao mài mòn đại lộ,
Một ngả nào lưu dấu gót tài hoa.
Còn em mãi mãi dáng kiêu sa
Lặng lẽ theo em về phố ...
11.
Ta còn em những ánh sao sa,
Tia hồi quang
Chớp chớp trên đường
Toa xe điện cuối ngày,
Áo bành tô cũ nát ...
Lanh canh ! Lanh canh !
Tiếng hàng ngày hay hồi âm
Thuở chiềng khua? ...
Ta còn em ngọn đèn khuya
Vùng sáng nhỏ
Bà quán mải mê câu chuyện Nàng Kiều
Rượu làng Vân lung linh men ngọt
Mắt cô nàng lúng liếng, đong đưa
Những chàng trai say suốt mùa ...

Chương năm
13.
Ta còn em cánh cửa sắt
Lâu ngày không mở.
Nhà ai?
Qua đó.
Bâng khuâng nhớ tuổi học trò
Còn em giàn thiên lý chết khô,
Cỏ mọc hoang trong vườn nắng,
Còn em tiếng ghi-ta
Bập bùng
Tự sự
Châm lửa điếu thuốc cuối cùng
Xập xòa
Kỷ niệm.
Đêm Kinh Kỳ thuở ấy,
Xanh lơ ...
17.
Ta còn em chiếc lá bàng đầu tiên
Nhuộm đỏ
Cô gái gặp nắng hanh.
Chợt hồng đôi má
Cơn mưa nào đi nhanh qua phố
Một chút xanh hơn
Trời Hà nội hôm qua ...
Ta còn em cô hàng hoa
Gánh mùa thu
Qua cổng chợ
Những chùm hoa tím
Ngát Mùa thu ...

Chương sáu
18.
Em ơi ! Hà Nội - phố !
Ta còn em một màu xanh thời gian
Chợt nhòe,
Chợt hiện
Chợt lung linh ngọn nến,
Chợt mong manh
Một dáng
Một hình
20.
Ta còn em một phút mê cuồng
Người nghệ sĩ lang thang hè phố
Bơ vơ
Không nhớ nổi con đường.
Ngay trước cổng nhà mẹ cha
Còn em một bóng chiều sa
Những câu thơ, những bức tranh
Đời đời
Lỡ dở ...

Chương bảy
21.
Em ơi ! Hà Nội - phố !
Ta còn em những giọt sương
Nhòa nhòa bóng điện
Mặt nước Hồ Gươm
Một đêm trở lạnh.
Cánh nhạn chao nghiêng
Chiều cuối,
Giã từ...
23.
Em ơi ! Hà Nội - phố !
Ta còn em cánh tay trần
Mở cửa
Mùa Xuân trong khung :
Giò phong lan
Điệp vàng rực rỡ
Từng cây khô óng ả sợi tơ hồng
Đường phố dài
Chi chít chồi sinh
Màu ước vọng in hình
Xanh nõn lá ...
Ta còn em,
Hà Nội - phố, em ơi !
Ta còn em,
Em ơi ! Hà Nội, phố ...


Lại một version khác nữa

Hà Nội Phố

1.
Em ơi! Hà Nội- phố!
Ta còn em mùi hoàng lan
Còn em hoa sữa.
Tiếng giày gọi đường khuya
Thang gác cọt kẹt thời gian
Thân gỗ ...
Ta còn em màu xanh thật đêm
Ngôi sao lẻ
Xào xạc chùm cây gió
Chiếc lá lạc vào căn xép nhỏ
Lá thư quên địa chỉ.
Quay về ...
.
.
2.
Ta còn em một gốc cây,
Một cột đèn
Ai đó chờ ai?
Tóc cắt ngang xõa xõa bờ vai…
.
Ta còn em một ngã ba vội vã,
Chiếc khăn quàng tím đỏ thoáng qua,
Khuôn mặt chưa quen
Bỗng xôn xao nỗi khổ…
Mỗi góc phố một trang tình sử…
.
.
3.
Ta còn em con đường vắng
Rì rào cơn mưa nhỏ.
Trên vòm cao
Đổ xuống chuông hồi.
Nhà thờ Cửa Bắc
Tan chiều lễ
Kinh cầu còn mãi ngân nga…
.
.
4.
Ta còn em đôi mắt buồn
Dõi cánh chim xa.
Tháng năm dừng lại
Một ngôi nhà.
Gã Trương Chi ôm ghita
Từng đêm
Hóa đá…
.
Ta còn em chuyến tàu đêm
Về muộn
Qua cầu
Một người nào lạc giữa sân ga...
.
.
5.
Em ơi! Hà Nội– phố!
Ta còn em những hố sâu
Trước cửa
Cơn mưa đầy
Chiếc thuyền giấy lang thang
Không bến đỗ...
.
Ta còn em quả bóng lăn
Một mình trên sân cỏ.
Thằng bé thẫn thờ.
Tuổi thơ qua cuộc chơi,
Vội vã...
.
Ta còn em cánh cửa sắt
Lâu ngày không mở.
Nhà ai?
Qua đó bâng khuâng,
Nhớ tuổi học trò...
.
.
6.
Ta còn em giàn thiên lý,
Năm xưa
Thơm mùi hò hẹn
Cuộc tình đầu ngọt lịm.
Những nụ hôn xanh ngắt trên cành...
.
Ta còn em chuỗi cười vừa dứt.
Nắng chiều vàng ngọn cỏ
Vườn hoang
Ngày cũ vui tàn theo mùa hạ...
.
Ta còn em tiếng ghita
Bập bùng tự sự
Đêm kinh kỳ một thuở
Xanh lơ...
.
.
7.
Ta còn em chiếc đồng hồ quả lắc
Già nua,
Đếm thời gian
Theo nhịp đong đưa
Trước ngõ phố
Sót cây hoa gạo.
Buổi chợ chiều họp giữa kinh đô...
.
.
8.
Ta còn em những ngọn đèn mờ.
Trên nóc phố,
Mùa trăng không tỏ.
Tiếng rao đêm
Lạc giọng
Thờ ơ...
.
Ta còn em bảy nốt cù cưa,
Lão Mozart hàng xóm
Từng đêm quên ngủ.
Cô gái mặc áo đỏ Venise
Tiếng dương cầm trong căn nhà đổ
Những mảnh vỡ trên thềm
Beethoven và Sonate Ánh Trăng
Nốt nhạc thiên tài bay lả tả,
Một kiếp người,
Một phím đàn long…
.
.
9.
Ta còn em khuya phố,
Mênh mông,
Vùng sáng nhỏ.
Bà quán ê a chuyện nàng Kiều.
Rượu làng Vân lung linh men ngọt.
Mắt cô nàng lúng liếng,
Đong đưa,
Những chàng trai say suốt cả mùa…
.
.
10.
Ta còn em tiếng hàng ngày
Vang âm đường phố.
Tia hồ quang chớp xanh.
Toa xe điện cuối ngày,
Người soát vé
Áo bành tô cũ nát…
.
Lanh canh! Lanh canh!
Tiếng chuông reo hay lời kêu khổ?
Bó gạo, mớ rau
Mẹ về buổi chợ
Lanh canh! Lanh canh!
Lá bánh, củ khoai.
Đàn con trên bến đợi
Cuối ngày…
.
.
11.
Em ơi! Hà Nội– phố!
Ta còn em con đê lộng gió.
Dòng sông chảy mang theo hình phố.
Cô gái dựa lưng bên gốc me già,
Ngọn đèn đường lặng thinh
Soi bờ đá…
.
Ta còn em một con tàu
Giã biệt bến sông.
Mảnh trăng vỡ
Tiễn người bỏ xứ.
Dãy phố buồn..
Nghìn năm mắt nhớ...
.
.
12.
Ta còn em ráng đỏ chiều hôm,
Dôi chim khuyên gọi nhau trong bụi cỏ.
Đôi guốc bỏ quên bên ghế đá.
Gã đầu trần đi ngược trời mưa...
.
Ta còn em con đường tên cũ
Cổ Ngư,
Cành phượng vĩ là đà.
Chiều phai nắng,
Bông hoa muộn in hình ngọn lửa...
.
Ta còn em chiếc lá rụng
Khởi đầu nguồn gió.
Lao xao con sóng biếc
Gió Tây Hồ.
Hoàng hôn xa đến tự bao giờ?
Những bước chân tìm nhau vội vội.
Cuộc tình hờ bỗng chốc nghiêm trang...
.
.
13.
Ta còn em ngọn gió Nghi Tàm
Thoáng mùi sen nở muộn
Gió Nhật Tân
Gợi
Mùa hoa năm ấy
Cánh đào phai…
.
.
14.
Ta còn em cơn mưa rào
Đi nhanh qua phố.
Chiếc lá bàng đầu tiên nhuộm đỏ.
Cô gái băng qua đường
Chợt hồng đôi má.
Cơn mưa nào đi nhanh qua phố
Một chút xanh hơn,
Trời Hà Nội hôm qua...
.
Ta còn em cô hàng hoa
Gánh mùa thu qua cổng chợ.
Những chùm hoa tím
Ngát mùa thu...
.
.
15.
Em ơi! Hà Nội– phố!
Ta còn em một Hàng Đào,
Không bán đào.
Một Hàng Bạc,
Không còn thợ bạc.
Đường Trường Thi
Không chõng, không lều
Không ông nghè bái tổ vinh quy...
Ta còn em tiếng gọi trong đêm,
Người đi xa trở về.
Căn nhà không biển số.
Ngày đi mỏi mòn nỗi nhớ.
Ngày về phố cũ quên tên...
.
.
16.
Ta còn em chiếc xe hoa
Qua hàng liễu rũ,
Điệp vàng rực rỡ.
Cánh tay trần trên gác cao khép cửa.
Những gót son dập dìu đại lộ.
Bờ môi ai đậm đỏ bích đào...
.
Ta còn em tà áo nhung huyết dụ.
Đất nghìn năm còn mãi dáng kiêu sa,
Phường cũ lưu danh người đẹp lụa.
Ngõ phố nào in dấu hài hoa...?
.
.
17.
Ta còn em đường lượn mái cong
Ngôi chùa cổ.
Năm tháng buồn xô lệch ngói âm dương.
Ai đó ngồi bên gốc đại,
Chợt quên ai kia bên đường đứng đợi.
Cuộc đời, có lẽ nào,
Là một thoáng
Bâng quơ...
.
Ta còn em những cuộc tình
Như một bài thơ.
Những nỗi đau gặm mòn phận số.
Nhật ký sang trang
Ghi thêm nỗi khổ...
.
.
18.
Ta còn em đống kim ngân
Đổ đầy Hàng Mã.
Ngựa, xe, võng, lọng,
Những hình nhân nuối tiếc vàng son.
Khi phố phường là miền loạn gió
Làm sao tìm được mớ tro than...?
.
.
19.
Ta còn em nóc phố lô xô,
Màu ngói cũ
Ngôi nhà còn tiếng khóc oa oa.
Con đường đá lát bao niên kỷ?
Qua sông nhớ mẹ tuổi già...
.
.
20.
Em ơi! Hà Nội– phố!
Ta còn em mảnh đại bác
Ghim trên thành cũ.
Một thời thịnh,
Một thời suy,
Hưng vong lẽ thường.
Người qua đó,
Hững hờ bài học sử..
.
Ta còn em dãy bia đá
Nhân hình hội tụ.
Rêu phong gìn giữ nét tài hoa.
Ly rượu đầy xin rót cúng cha.
Nghìn lạy cúi đầu thương đất tổ.
Bến nước nào đã neo thuyền ngự?
Đám mây ào in bóng rồng bay?...
.
.
21.
Ta còn em tháng chạp,
Những hàng cây óng ả sợi hồng
Tháng chạp
Trên giường trải chiếu hoa
Tháng chạp,
Mùi hương dài theo phố.
Một tháng chạp
Mẹ
Nửa đêm thức
Hóa vàng…
.
.
22.
Em ơi! Hà Nội– phố!
Ta còn em năm cửa ô
Năm cửa gió
Cơn bão thường niên qua đó
Ba mươi sáu phố,
Bao nhiêu mảnh vỡ?
.
Ta còn em một màu xanh thời gian.
Một màu xám hư vô,
Chợt nhòe,
Chợt hiện.
Chợt lung linh ngọn nến,
Chợt mong manh một dáng,
Một hình,
Nhợt nhạt vàng son,
Đậm đầy cay đắng…
.
.
23.
Ta còn em những ngõ cụt bất ngờ,
Ô cửa ngẩn ngơ
Ngôi nhà không người ở
Khung trời của nỗi buồn
Vô cớ…
.
Người nghệ sĩ lang thang
Hoài,
Trên phố.
Bỗng thấy mình không nhớ nổi con đường.
Tha hương ngay trước cổng nhà mẹ cha…
.
.
24.
Ta còn em những giọt sương,
Nhòe nhòe bóng điện.
Mặt nước Hồ Gươm,
Một đêm trở lạnh.
Tháp Rùa ngả bóng lung linh.
Cánh nhạn chao nghiêng chiều cuối
Người ra đi mang theo buốt giá,
Áo choàng không ấm thân gầy,
Cầm bằng như cánh chim bay…
.
.
25.
Em ơi! Hà Nội– phố!
Ta còn em cây bàng
Mồ côi mùa đông.
Ta còn em nóc phố
Mồ côi mùa đông.
Ta còn em mảnh trăng
Mồ côi mùa đông…
.
(12/1972)
.

Thơ PHAN VŨ

Tuesday, January 23, 2007

Một bài viết cũ

Cho K, cho tôi

" Có những niềm riêng làm sao nói hết
Như mây như mưa như cát biển khơi"
Lê Tín Huơng

K,
Có những nỗi niềm trong tôi mà không thể nào nói cho K hiểu đuợc, K có biết không? Từ khi chúng ta nói lời chia tay mà tất cả chỉ bắt nguồn từ những sự nghi ngờ không có căn cứ. Và nó đã đưa đến một kết thúc mà tôi vẫn tin rằng hai chúng ta không ai muốn có. Tôi muốn ngồi lại kể cho K nghe những nỗi niềm nhưng tôi biết điều đó chỉ là dã tràng se cát vì K đã quay lưng, không cho tôi cái cơ hội để đuợc giải bày.
Những giọt nuớc mắt cuả tôi đã nhỏ xuống nhưng nó không là những giọt cuờng toan đủ mạnh để xoá tan những thành kiến trong trái tim cuả K. Tôi quay quắt, nhức buốt nhưng tôi còn đủ kiêu hãnh cuả một con nguời để không phải quỳ xuống van xin một tình yêu đã bị hoen ố bởi những nghi ngờ. Trái tim K đã không còn muốn chưá đựng tình tôi nữa thì tôi cũng không guợng ép vì tôi không hề muốn ép buộc ai làm trái với lòng mình.
Tôi, nguời lữ hành cô độc đi lang thang giữa sa mạc, những tuởng đã tìm đuợc tình yêu cuả K như là một ốc đảo, tuới mát cho đời mình. Biết đâu, đó chỉ là những ảo ảnh mà sa mạc đã tàn nhẫn mang lại cho tôi. K muốn tình yêu cuả chúng ta thật thánh thiện nhưng K ơi, K có biết hay là K cố tình không muốn biết, tình yêu không là những suy tôn thần thánh mà nó phát triển và truởng thành từ những quay cuồng cuả đời thuờng.
Dù sao tôi cũng cảm ơn K. Cảm ơn những tình cảm mà K đã dành cho tôi một dạo. Trăm con sông, trăm huớng chảy nhưng rồi cũng sẽ về với biển. Tôi mong dòng sông K luôn bình lặng, không phải gặp những thác ghềnh. Dòng sông tôi tuy chở nặng những nỗi niềm nhưng nó biết rằng nó sẽ không là gì cả khi so sánh với những mặn chát mà biển khơi đang ôm giữ.
K ơi, tôi hy vọng một ngày nào đó, khi tôi gặp lại K thì K vẫn còn là hình ảnh những ngày tuơi đẹp cuả tôi K nhé.

Monday, January 08, 2007

TONIC VÀ CHOCOLATE NÓNG

Đôi khi tôi thấy băn khoăn giữa Nam và Tuyên. Cả hai đều gửi thư làm quen với lời giới thiệu của tôi “thích uống chocolate nóng”. Tuyên khẳng định là tôi có sở thích giống anh, còn Nam nói món chocolate của tôi gợi cho anh nhớ một câu chuyện thú vị mà anh đã đọc ở đâu đó, nếu có dịp sẽ kể cho tôi nghe.
Tuyên là giám đốc một công ty tư vấn và đào tạo nhân lực, có lẽ không tài năng và giàu có hơn nhan nhản các giám đốc trẻ thành công của những năm hai ngàn. Nhưng chắc chắn là tham vọng không thua kém. Công việc làm ăn của Tuyên gặp nhiều thuận lợi vì những cơ may từ mối quen biết có sẵn của gia đình. Tôi đoán vậy qua những lá thư. Sự tự tin của một người chưa biết khó khăn hay thất bại là gì của Tuyên không còn làm tôi nể nang nhiều. Nhưng tôi thích đọc thư Tuyên, tình cảm, văn hóa và nhiều triết lý. Còn thư của Nam, một kỹ sư ngành tin học, thì y hệt bản báo cáo công việc, luôn ngắn gọn và cụ thể : hôm nay tôi đi đâu, làm gì, tôi mới mua cuốn sách này, em đã đọc chưa?...
Mẹ vẫn thường nhìn tôi thở dài. Thật ra, tôi mới 25 tuổi, chưa có gì phải nóng vội, nhưng vẻ dửng dưng của tôi làm mẹ thở dài. Một phần, nó làm cho bà nhớ đến ba tôi, cũng dửng dưng như thế, cho đến ngày tìm thấy tình yêu thật sự của ông - những rẫy cà phê bạt ngàn ở Ban Mê và một người đàn bà bị chồng bỏ vì không thể có con - thế là ông đùng đùng khoác ba lô lên vai và đi. Mẹ không có ý kiến gì cả, chỉ khóc đúng hai lần rồi thôi, sau khi đã thỏa thuận sòng phẳng với ba về chuyện tài sản và thủ tục. Mẹ luôn nói rằng bà chưa bao giờ yêu ba, chỉ có điều dù gì thì cũng đã sống với nhau gần ba chục năm trời... Mẹ không níu kéo nhưng vẫn cảm thấy tổn thương và bị suy sụp một thời gian trước khi quen dần với sự tự do, yên ổn. Bây giờ, mỗi ngày mẹ thức dậy đi chợ, mua sắm, rồi về tiệm đọc báo Phụ nữ, trông coi đám học trò, thỉnh thoảng mới tự tay uốn hay cắt tóc cho khách quen. Phần lớn họ là những bà nội trợ trong xóm và đôi ba người đàn ông mệt mỏi vì những phi vụ làm ăn, hoặc đôi khi, vì một bà vợ hay càu nhàu, mỗi tháng vài lần đến tiệm để gội đầu cho thư giãn và tâm sự đôi chút chuyện đời với bà chủ tiệm mặt mũi hiền lành nhưng miệng lưỡi sắc lẻm có mái tóc xù như Julia Robert...
Tôi không đau đớn gì về một gia đình tan vỡ, vì nó đã vỡ từ lâu lắm rồi. Giống như tôi đã nhìn mãi một cái đĩa nứt đôi từ hơn chục năm trước, bây giờ,ba mẹ tôi mỗi người lấy đi một nửa và sống tiếp cuộc đời riêng của mình. Chuyện đó đối với tôi có khi còn nhẹ nhõm hơn vì cứ nhìn mãi vết nứt lạnh lùng ấy mà day dứt. Tôi vẫn yêu thương cả hai, và chúng tôi dù sao vẫn là một gia đình. Tôi cũng không vì cuộc chia tay đó mà đâm sợ chuyện chồng con. Mẹ nói, dù thế nào thì người đàn bà vẫn cứ cần một chỗ dựa, hoặc là chồng, hoặc là con, ai may phúc thì được cả hai. Tôi cũng nghĩ vậy, và đôi khi, tôi cũng thèm một tình yêu, thèm một vòng tay ôm rất chặt, một cái hôn làm bỏng rát đôi môi, nhất là những buổi tối ngồi một mình trước bàn làm việc, đợi vài con gió nghịch ngợm luồn qua những mái nhà, những con hẻm để lùa vào cửa sổ...
Lúc mới xin việc, tôi cứ nghĩ PR(*) là một nghề hào nhoáng : gặp gỡ những khách hàng lớn, tổ chức những hội nghị quan trọng ở các khách sạn năm sao... Nhưng thực tế đã mở mắt cho tôi chỉ sau một thời gian ngắn: Công việc đầy áp lực và lúc nào cũng phải xoay như chong chóng, chuẩn bị thư mời, thông cáo báo chí, panô quảng cáo, âm thanh, ánh sáng, bảng tên, bánh ngọt, cà phê... Đi qua đi lại lo lắng quá giờ họp báo gần một tiếng đồng hồ mà cánh phóng viên chưa ai thèm tới, loay hoay đến toát mồ hôi khi máy in trở chứng, tới giờ họp báo vẫn chưa có thông cáo báo chí để phát. Rồi thì liên hệ khách hàng, cười nói, bắt tay, thậm chí, gà cả câu hỏi cho những phóng viên trẻ mới vào nghề... Mỗi ngày phải đối phó với những thứ lớn lao hoặc vặt vãnh, dường như chẳng liên quan gì đến nhau... Thỉnh thoảng lại bị hẹn hò, những cuộc gặp nhập nhằng giữa công việc và riêng tư. Và sau đó là gạ gẫm, tán tỉnh, có khi doạ dẫm... Những mâu thuẫn giữa việc giữ gìn lòng tự trọng và trách nhiệm bảo vệ đối tác, chiều ý khách hàng làm tôi mệt mỏi. Bởi cứ phải chuẩn bị tư thế để đối phó nên tôi trót biết về những người đàn ông chung quanh mình rõ trước khi có thể bắt đầu yêu thích bất cứ ai trong số họ... Nghe tôi than thở, mẹ bảo rằng số phận của tôi có thể đang ở đâu đó xa hơn, ngoài môi trường mà tôi đang sống. Tôi liền gửi lý lịch lên CLB làm quen trên mạng, và tin rằng đó là một cách tương đối thận trọng để tìm kiếm số phận của mình.
Hai ngày sau khi đăng ký, tôi nhận được đúng ba cái email, Tuyên từ Hà Nội, Nam ở Sài Gòn, và một người khác du học tận bên Nhật, có giọng điệu hơi khoe khoang và ngạo nghễ. Tôi delete thư của người thứ ba và trả lời hai thư còn lại...
Được bốn năm tháng gì đó, khi tôi bắt đầu quên mất họ đã viết những gì trong lá thư đầu tiên gửi cho tôi thì Nam đề nghị : “Hay là mình gặp nhau đi !”.
Chúng tôi hẹn nhau ở Friends. Quán nhỏ và lịch sự, nhạc rất êm, chỉ có một thanh niên trẻ vừa phục vụ, vừa chỉnh nhạc, vừa tính tiền. Từ đó về sau, nhiều lần chúng tôi ngồi ở chiếc bàn ngay sau khung cửa kính màu nâu của Friends, nhìn sang khách sạn nhỏ đối diện, nơi những cặp tình nhân già có, trẻ có dắt nhau đi vào rồi lại trở ra, chóng vánh, chỉ tôi với Nam ngồi đó mãi, nhìn họ đến rồi đi...
Tôi không có ấn tượng gì nhiều về ngoại hình của Nam, cao hơn mét bảy, ba mươi hai tuổi và bắt đầu có bụng, da nâu, mắt đen, hiền lành sau cặp kính trắng... Y chang một mẫu người của computer, quen thuộc với những trang web và thứ ngôn ngữ siêu văn bản, mẫu người mà tôi tưởng tượng khi anh cho biết mình là kỹ sư phần mềm. Đôi khi Nam nói chuyện khá hài hước, nhưng luôn điềm tĩnh và chậm rãi. Anh hỏi :
- Em uống gì ?
- Gì cũng được.
- Tonic nghen ?
Tôi gật đầu. Đó là thứ nước trong vắt, chứa ký ninh,ngọt ít, đắng nhiều, có ga, vị là lạ. Nam cười nhẹ, bảo : “Anh thích thứ này lắm, uống nó thấy... hay hay”. Tôi nói, em đang đợi anh kể câu chuyện về chocolate. Nam lại cười, mắt hấp háy, và kể câu chuyện về hai người yêu nhau, cô gái chỉ uống cà phê đen còn chàng trai thích chocolate nóng. Mỗi khi họ vào quán, bất cứ quán nào, người phục vụ đều luôn đưa nhầm ly của người này cho người kia. Sự nhầm lẫn đó ban đầu làm họ thấy thú vị, nhưng dần dà, lại khiến cô gái có cảm tưởng là người yêu mình hơi yếu đuối, vì mọi người vẫn cho rằng chocolate là thứ uống dành cho phụ nữ. Và họ chia tay nhau... bắt đầu từ món chocolate nóng. Câu chuyện đó cứ vảng vất trong đầu tôi mãi,nhất là khi mẹ đặt lên bàn tôi một ly chocolate vào mỗi sáng. Món chocolate ấy đối với tôi giống như một hồi ức êm đềm của thời thơ ấu. Đó là món khoái khẩu của ba, rồi sở thích ấy thành thói quen của mẹ, và của tôi... Từ khi chia tay ba, mẹ đâm ra ghét cay ghét đắng món chocolate, nhưng thói quen pha cho tôi một ly vào mỗi sáng thì không sao bỏ được...
Bây giờ mỗi tuần tôi gặp Nam một lần, hoặc xem kịch, hoặc đến ngồi nghe nhạc cả buổi ở Friends, lẩn trốn cái nóng và sự ồn ào của Sài Gòn những ngày cuối tuần... Mỗi lần, Nam lại hỏi câu quen thuộc, với ngữ điệu quen thuộc: “Tonic nghen, em ?”. Chỉ có điều, lần sau Nam xin vài lát chanh, ly tonic có thêm mùi thơm nhẹ nhàng, chua chua và vị đắng dịu của vỏ chanh. Lần sau nữa, tôi nói : em thấy người ta cho chút muối. Bỏ vào, nước sẽ sủi lên, thấy không ? Và tonic thêm vị mặn nơi đầu môi... Nam nhấp một ngụm : “Bây giờ mới thiệt là ngon !”.
Từ đó, tôi có những buổi tối về nhà, mệt lả vì cả ngày phải đi qua đi lại, nói nói cười cười, ra lệnh và vâng dạ, thấy rất thèm một ly tonic với muối và chanh... Nhưng lần ngồi ở Friends, nhìn những đôi tình nhân khoác tay nhau đi như lướt qua bên ngoài cửa kính, tôi cứ đợi Nam nói một điều gì đó... Nhưng anh im lặng mãi. Chỉ có một lần, Nam thổ lộ rằng anh có một niềm say mê nhỏ, đó là rùa. Nhưng nhà cửa bây giờ chật chội, không có chỗ cho nó sống. Anh lặp đi lặp lại :
- Sao anh thích nuôi một con rùa quá.
Tôi bảo :
- Em thì không thích những con vật, em chỉ thích trồng cây.
Nam yên lặng một chút rồi nói, rất nghiêm túc :
- Có sao đâu. Rùa cũng dễ sống lắm, sau này em cứ trồng cây và anh nuôi rùa, mình có thể cho nó bò loanh quanh những cái cây của em.
Tôi tự hỏi mình có nên xem đó là một lời tỏ tình hay không. Rồi quyết định là không. Tôi không thích nghe một lời tỏ tình mà lại phải tự hỏi không biết đó có thật là một lời tỏ tình hay không ? Tôi giả vờ làm ngơ và Nam cúi đầu thinh lặng.
Tôi vẫn nhận mail và reply cho Tuyên mỗi tuần. Tuyên hỏi số điện thoại nhưng tôi không cho. Tôi nghĩ giọng nói có thể gây nhiều nhầm lẫn trong việc nhận biết một con người. Tôi vẫn thích sự thận trọng của những lá thư hơn, cho đến khi có thể gặp nhau trực tiếp.
... Một tuần ở Hà Nội, tôi xoay như chong chóng với chương trình ra mắt sản phẩm mới của hãng Z. Lại họp báo, tiệc tùng, quay phim quảng cáo, bắt tay, cười nói... Lần lữa mãi mới gặp được Tuyên. Thật tình, tôi không mấy bất ngờ trước vẻ hào hoa lịch thiệp và cả giọng nói nhỏ nhẹ như vuốt dọc sống lưng của Tuyên... Nhưng có điều gì đó làm tôi không thấy thoải mái ngay từ buổi gặp mặt đầu tiên ở một quán kem nhỏ gần hồ Gươm. Có lẽ, bởi Tuyên ăn mặc và xử sự trịnh trọng quá, giống như những người tôi vẫn phải bắt tay trong phòng họp.
Tuyên gọi :
- Cho hai chocolate nóng.
- Không đâu - Tôi lắc đầu - Em uống tonic, với muối và chanh.
Tuyên quay sang nhìn tôi, cau mày :
- Em thích uống chocolate cơ mà ?
Tôi ngẩng lên, nhìn khuôn mặt điển trai xa lạ của Tuyên, bất giác thở dài, và chợt nhận ra là thậm chí mình có thể thở dài hàng trăm lần nữa, vì có điều gì đó nặng nề lắm cứ chặn ngang lồng ngực. Tôi thấy thèm một ly tonic đăng đắng, mằn mặn, lạnh ngắt, và vị ngọt thì đọng đâu đó, không phải trên môi, không phải trên đầu lưỡi, mơ hồ, hoang đường, như không hiện hữu trong vị giác mà là trong cảm thức. Giữa tia suy nghĩ nào đấy vừa thoáng qua về vị ngọt trong ly tonic, tôi chợt nhận ra tình yêu cũng giống như lời tỏ tình. Nó có thể bắt đầu và kết thúc bằng một thứ nước uống ở quán cà phê. Nó có thể bắt đầu từ nỗi nhớ, không phải chính con người ấy, mà là khoảng không gian, những cảm xúc bao quanh mỗi khi ta ở bên người ấy. Sự bình yên. Tôi nhận ra mình rất nhớ một giọng nói, trầm ấm với câu hỏi quen thuộc dịu dàng : “Tonic nghen, em ?”...
Tôi kể cho Tuyên nghe câu chuyện mà Nam đã kể. Tuyên lắc đầu : Chỉ vì câu chuyện ngớ ngẩn đó mà em không uống chocolate nữa à? Tôi nói, không phải, mẹ vẫn bắt em uống chocolate mỗi sáng, chỉ đơn giản là bây giờ sở thích của em thay đổi rồi. Thế thôi.
Dạo trước, tôi có lên thăm ba vài ngày. Người đàn bà kia sống cùng ba tôi trong căn nhà gỗ, giữa vườn cà phê rộng mênh mông, suốt ngày chỉ ở nhà đọc sách, nấu nướng và làm thơ, tỏ vẻ quyến luyến yêu thương tôi đúng kiểu một người đàn bà hiếm muộn... Ba có vẻ hài lòng với sự yếu đuối và phục tùng của bà, với những buổi chiều ngồi tán chuyện cà phê lên giá hay xuống giá, tình hình chiến sự thế giới ảnh hưởng đến kinh tế ra sao với mấy ông hàng xóm ở trang trại bên cạnh. Những ngày tôi ở đó, mỗi sáng lại có ba ly chocolate nóng hổi đặt trên bàn, mùi hương ngọt ngào lan ra cả nhà, thấm vào từng thớ gỗ, từng giọt sương đọng trên lá cà phê thơm lừng.Trông họ có vẻ hạnh phúc. Tôi không nhận ra sự khác nhau của ly chocolate mẹ pha ở nhà và ở đây, có lẽ ba cũng vậy. Nhưng khi về, tôi nói với mẹ là ba thường uống chocolate nhưng bà ta không pha ngon như mẹ. Mẹ cười mãn nguyện : “Dù sao, mẹ cũng đã pha món đó hai mươi mấy năm rồi còn gì...”. Tôi mỉm cười, ôm lấy vai mẹ và nhớ về ngôi nhà gỗ với hai con người chắp nối hạnh phúc, chợt hiểu tại sao ba lại bỏ mẹ để đến nơi ấy. Tình yêu không phải là một thói quen. Mẹ đã pha chocolate cho ba không phải vì tình yêu, mà vì thói quen. Còn người đàn bà ấy... bà nói rằng, bà không biết mình yêu ba tôi nhiều đến đâu, nhưng bà yêu vô cùng cái không gian có ba ở đó. Những buổi sáng cao nguyên trong trẻo hơn, hoa cà phê trắng hơn và thơm hơn. Bà cảm thấy việc thức dậy, nấu nước sôi rồi khuấy tan bột chocolate trong ly vào mỗi sáng là công việc tuyệt vời nhất của một ngày... Còn tôi, tôi đã uống chocolate mãi, từ những ngày mới tự biết cầm ly uống nước, từ những ngày xa xưa khi còn cảm thấy niềm hạnh phúc gia đình như hòa tan trong ly chocolate bốc khói, cho đến những ngày hiện tại khi cảm thấy trong đó nỗi xót xa vì bị bỏ rơi vẫn xát vào trái tim của mẹ. Cho đến khi một người xa lạ mời tôi thứ nước khác, trong vắt và có vị lạ lùng...
Tôi nói với Tuyên rằng, tôi vô cùng xin lỗi, vì chỉ đến khi Tuyên mời chocolate tôi mới nhận ra là tôi không thích nó. Và khi nghe Tuyên tỏ tình, chính xác là tỏ tình, ngay trong buổi đầu gặp mặt thì đầu óc tôi chỉ quay quắt nhớ về một người đã tỏ tình bằng những con rùa mà thôi...

Đông Vy

Thursday, January 04, 2007

Xin Lỗi Tình Yêu

Chúng mình đã từng hẹn nhau mùa đông
Sẽ cùng bước trong muôn ngàn lá đổ
Sẽ cùng ngắm sương mờ qua cửa sổ
Sẽ cùng nắm tay nhau...

Chúng mình đã từng hẹn nhau mùa đông
Cái mùa thấy cần nhau đến vậy
Cái mùa giá lạnh cần nồng nàn bỏng cháy
Cần hơi ấm bàn tay...

Biết vậy chẳng thà mình đừng hẹn mùa đông
(Có ngờ đâu nhiều kỷ niệm đến thế?!?)
Mà chiều thì qua như gió nhẹ...
Ai biết đêm đông thế nào...

Đã từng mong chờ...
Đã từng khát khao...
Bây giờ em hay anh thấy mình cô quạnh
Giờ này em hay anh đang biết rằng mùa đông rất lạnh
Ai buồn hơn ai?

Honey là mật ngọt
Kitten là mèo con
Kitten-honey là con mèo con-mật ngọt
Nghe có buồn cười không nhỉ?
Nếu vậy thì mèo suốt ngày chỉ liếm râu

Đừng nói với em dù chỉ một câu
HILYSM – Honey! I love you so much
“just walk away” mà Celine đã hát...
Anh còn nhớ không?

Đôi mắt mèo con là đôi mắt rất trong
Mà tình yêu thì quá nhiều trắc trở
Trẻ con thì hay để lỡ...
những chuyến tàu của người lớn phải không anh...

Biết bao giờ lá mới lại xanh...
Bây giờ lá mới bắt đầu rụng...
Biết mình gặp nhau có còn lúng túng
Hay lại ngoảnh mặt làm ngơ...

Không nói với anh rằng em sẽ chờ...
Lá bao giờ mới xanh lắm
Trời bao giờ mới giăng giăng sương trắng...
Và bao giờ lá mới rụng lại đầy...

...

Chúng mình lỡ hẹn cùng nhau mùa đông
Cái mùa thấy cần nhau đến vậy...
Cái mùa giá băng cần yêu thương bỏng cháy
...

Nên em cuộn chặt mình trong áo rét...
Quên tháng ngày chờ mãi mùa xuân...

Thảo Nhi

Muà Đông Không Tuyết

Ai nói rằng miền nhiệt đới không một lần có tuyết
Theo em lên Sapa đi anh
Pán xỉ pản đông chiều gió lộng
Tuyết trắng trên cành
...
Tuyết trắng trên cành...
...
Phía đại ngàn là muôn vàn tiếng gọi
Phất tay áo hoa vàng
Thạch thảo trắng
Cánh chuồn chuồn chín đỏ
Ly khúc nào bằn bặt tiếng đàn môi...
...
Cánh đại bàng soải dài đơn côi
Hun hút vực sâu
Ngược cao là núi
Bức tranh sơn dã em không thể vẽ được
Mây đổ ngang chiều
Lá xác xơ mây
...
Này là gió
Này là mây
Này là yêu
Này là nhớ
Này là sương mù vắt qua cơn mơ chiều đông không tuyết
Em chấp chới buồn
Em hẫng hụt mê
...
Đâu là lối đi
Đâu là nẻo về
Ai bảo rằng miền nhiệt đới không bao giờ có tuyết
Cơn gió phong lưu thổi qua miền đoạn tuyệt
Buồn vắt ngang chân mày
Em hoang hoải tìm mình trong căn phòng bầu dục
Căn phòng không góc cạnh
Không lối ra
...
Thôi ngồi lại bên một góc đường khuya vắng
Lặng mà nghe tiếng lá khẽ thở dài
Con đường mùa đông còn dài trước mặt...
Đứng lên nào...
....
Em biết rồi!
Mùa đông nhiệt đới còn không có tuyết
Nói chi mùa hè...
...
Em biết rồi!
Em chỉ nghỉ một lát thôi!...!!!

Thảo Nhi

Với Thời Gian

(tiếc gì chẳng tiếc lúc nào cũng chỉ tiếc thời gian...???)


"Mùa này có một chòm mây rất cũ

Chợt xanh trong đến ngơ ngẩn giữa trời

Chiều nay có một người rất cũ

Sao lạ lẫm quá, thời gian ơi!

Tất cả vẫn là những điều rất cũ!

Mỗi mùa qua ta gặp giữa ngày thường

Lá cứ đổ và hoa cứ nở

Chẳng cần chờ phải nhớ hay thương!

Bức thư cũ ta viết rồi không gửi

Giờ như cho một ai đó khác rồi

Góc - để - quên bụi mờ trên ô cửa

Ranh giới ngày nào - chúng ta - tôi...

Tất cả vẫn là những điều rất cũ

Ta đã quên và gặp lại bàng hoàng

Có những điều không chia làm hai nửa

Thời gian phủ mờ vẫn nặng mang...

Cây phượng cũ không còn nơi cũ

Quán ngày xưa của mùa vắng xa rồi

Có những điều ta tưởng chừng quen thuộc

Lại trở về trong dáng mới tinh khôi...

Mùa này có một chòm mây rất cũ

Chợt trong xanh đến ngơ ngẩn giữa trời

Có những người ta tưởng rằng rất cũ

Một ngày thành xa lạ, thời gian ơi!"


Thảo Nhi

Đừng Hẹn

Đừng hẹn thế - chiều nay anh về phố
Những hàng cây lá đã úa lâu rồi
Tháng ba xanh như là thư tình tự
Đêm giao thừa sương đậu khẽ làn môi

Đừng hẹn nữa - ngày mai anh về phố
Hoa xưa mong manh trắng xoá vỉa hè
Đường ra sân bay mắt em nhoà mưa bụi
Khúc du ca buồn anh có còn nghe

Ai chẳng biết người là tình thứ nhất
Một môi hôn nhớ đến cả một trời
Ai chẳng có một thời yêu ngây dại
Lỡ quay đầu lại, chỉ xót xa thôi...

Đừng hẹn nữa, đừng hẹn em và phố
Điện thoại reo chuông, chuông cứ đổ liên hồi
Ở nơi rất xa, em nằm nghe im lặng
Tim đập dồn nghe yêu dấu dần trôi

Chiều nay một mình, em theo buồn xuống phố
Phố nơi đây - người ta gọi là đường
Phương nam nắng gió, hoa mai đang nở
Em nhặt cánh tình đan mãi nhớ thương

Anh có thấy xuân đang về ngoài đó
Em ngày xưa, cũng tha thiết như người
Bao tháng năm ta đã xa nhau vậy
Ai quên được tình ngày mới hai mươi...

Đừng hẹn nữa, chiều nay em về phố.
Đừng đón đưa, cho tim nhói thêm nhiều
Em đã quen một mình với gió bụi
Đừng nhìn em như thế... anh yêu...
...
"Anh lỡ để em ra đi vô cớ
Đến bây giờ vẫn chẳng hiểu vì đâu?
Em khuất bóng dừa xanh vai khuất gió
Không bao giờ quay lại mối tình đầu...
Anh lỡ để ngôi sao bay khỏi cát
Biếc xanh em mãi chớp sáng vòm trời
Điều có thể đã hoá thành không thể
Biển nông nổi bạc đầu tuổi hai mươi" (*)

(*) Thơ Nguyễn Trọng Tạo

Thảo Nhi

Vì Em Đã Yêu Anh

Chừa cho em một khe nhỏ cánh cửa lách vào cơn mơ của anh đi...
Em sẽ ùa vào cùng một ngàn vì sao nhớ...
Cơn mơ của gã lãng du chưa từng nồng nàn hương cỏ...
Xốn xang Em
Em!
Và Em...

Để ngỏ lòng mình một lần thôi đi anh
Chùng lại nghe ngoài kia "mưa giăng lá đổ"
Có thể là sẽ quá nhiều bỡ ngỡ
Đã quá lâu rồi... quên mất cách yêu thương

Mở ra trước mắt anh là hàng vạn con đường
Nẻo nào cũng là tự do, nẻo nào cũng là lang bạt
Sa mạc
Đồng xanh
Phố thị
Làng quê
... bát ngát...
Biển rộng, sông dài cơn gió phiêu diêu...

Lặng mà nghe tim em hát trăm điều
Khi mùa thu lười biếng trôi qua ngoài ô cửa sổ
Tường nâu...
Mái đỏ...
Hà Nội hao gầy...
Hà Nội xanh xao...

Có con chim nào cứ hót mãi trên cao
Lẩn quất trong tàng cây hoa sữa
Dường như mùa thu chỉ còn một nửa
Em đi về mãi phía không anh...

Mùa thu này sao quá hao hanh...
Giữa nắng rát em mơ về một ngày sao đổi ngôi giữa miền băng giá...
Giấc mơ cổ tích có thật
"Chỉ một lần nhìn thấy sao băng, điều ước sẽ thành hiện thực"...
Đã bao giờ anh tin không...?

Em thì không...
Người đàn bà vô thần trong đêm thắp lên ngọn nến
Dệt những cánh sao bằng niềm tin đã từ lâu chết lịm
Nhẩn nha buồn...

Một ngàn vì sao nhớ...
Một ngàn vì sao thương...
Em ném lên trời cả nghìn thương và nhớ
Cả nghìn đắm đuối yêu
Cả nghìn bỡ ngỡ
...
Yêu như chưa yêu lần nào...

Nơi nào có trời đêm
Nơi ấy có tinh tú...
Dù mây có che khuất hay không
Dải ngân hà vẫn còn ở đó
Dù anh đi đến cùng trời cuối đất
Ngàn vì sao của em vẫn sẽ theo anh...
Soi trên những con đường có dấu chân anh
Lặng lẽ sáng khi anh cần may mắn...
Ngàn vì sao...
Ngàn yêu thương tĩnh lặng
Cháy suốt đêm dài...

Một lần bên anh...
...
Một lần yêu anh...
...
Em chẳng cần gì hơn...
...
Chừa cho em một khe nhỏ cánh cửa lách vào giấc mơ của anh đi

Thảo Nhi

Nắm Tay Em Nơi Tam Giang Hợp Lưu

Tìm em giữa đêm trung du hoa sữa thơm muộn
Nắm tay em nơi tam giang hợp lưu...
Để em kể anh nghe lần cuối câu chuyện cổ tích...
Tình có đâu chi nhiều...

Đêm mùa thu xứ này là thế!
Lảng bảng sương giăng, thưa thớt dấu người...
Không trăng không sao...
Chỉ còn đèn đường đỏ
Năm nào...
em gọi là nến đại lộ...
Anh nhớ không?...

Giọt buồn nào vừa vỡ giữa mông lung
Là ngón tay anh nóng miết trên bờ môi em băng giá
Đừng chạm vào miền quá vãng đã ngủ yên...
Em cạn yêu lâu rồi!...

Đêm trung du em biết hoa sữa thơm muộn...
Nơi ba sông gặp nhau em đánh vỡ một-góc-mình...
Tìm quên nơi miền lạ chỉ có mùa mưa và mùa khô hoán đổi
Anh đừng nhìn lại sau lưng là xuân - hạ - thu – đông...

Thảo Nhi

Để Em Yêu Anh Như Mối Tình Đầu

Chúng mình đã từng có một thời đam mê vụng dại
Nhưng tất cả rồi cũng chỉ thế thôi
Anh cũng biết và cả em cũng biết
Nhắc lại chi nhau những chuyện đã xa rồi...

Mọi con đường đều có dăm ngã rẽ
Bến tình yêu neo lại được mấy người...
Đến sân ga còn có lúc buồn không ngủ
Nữa là người... tuổi khi mới đôi mươi

Em không thể yêu anh bằng cái tình yêu mười tám
Anh cũng đâu yêu em như thuở mới vào đời
Khi ánh mắt nhìn tình còn trong trẻo
Nói lời yêu còn run rẩy làn môi...

Cuộc sống như guồng quay không dừng lại
Con chim non tha cọng cỏ bay đi
Mối tình đầu tiên chẳng để lại được gì
Ngọn nến tắt trong căn phòng không gió...

Không nói em yêu anh bằng tình yêu chớm nở
Cũng không nói anh yêu em như mê đắm dại khờ
Anh cũng biết và cả em cũng biết
Cuộc đời này đâu thể là thơ

Điều có thể và những điều không thể
Ngày xưa em đâu biết chuyện ba người
Cứ nghĩ tình thuỷ chung như cổ tích
Đâu biết tình đời như áng mây trôi

Điều có thể và những điều không thể
Ngày xưa anh đã quá lắm nhọc nhằn
Chưa một lần tìm quên trong men rượu
Anh có thấy rằng nỗi buồn thêm nhân

Rôi tất cả cũng chỉ là quá khứ
Đọc thơ em xin anh chớ chạnh lòng
Vì tất cả đã trở về hư ảo
Những dại khờ trong tình cũ long đong

Em chỉ biết một điều rằng em yêu anh hơn tất thảy
Cũng như anh, anh cũng đã quên rồi
Chỉ còn có em ở trong tâm tưởng
Thì cớ gì mình xao lãng, anh ơi!

Chúng mình đều đã có một thời đam mê vụng dại
Nhưng tất cả đều cũng chỉ thế thôi
Em cũng biết và cả anh cũng biết
Rằng bây giờ mình sẽ yêu nhau đến hết cuộc đời...

Thảo Nhi

Lại Đã Đông Về

Lại đã thêm một mùa đông nữa đến
Phố ngoài kia như vội sớm lên đèn
Hoa sữa muộn mằn cố thơm cuối vụ
Người qua đường trong sương sớm lạ, quen...

Mùa đông đến nghĩa là nâu mái phố
Nghĩa là khăn len áo gió ngại ngùng
Nghĩa là bắp ngô nướng thơm hồng trên bếp lửa
Mắt biếc xoe tròn...
má con gái mượt như nhung...

Con mèo con không buồn ra sân nữa
Cuộn tròn xoe bên bếp ấm no tròn
Ai bảo tại gió ngoài kia se lạnh
Làm cho mèo thêm lười giấc ngủ ngon...

Ở dưới phố, cây vàng thêm lớp nữa
Cứ chen nhau đẩy thuyền lá đầy đường
Xui bước chân những ai người khách lạ
Lại chạnh lòng phiêu bạt nhớ cố hương

Hà Nội phố - Hà Nội đông nữa đến
Hà Nội trầm tư trong gió bấc đầu mùa
Hà Nội trở mình trong đêm chớm lạnh
Đừng xui tình nhớ lại chuyện ngày xưa...

Anh có nhớ câu thơ về Hà Nội?
Liệu có ai đi ngang cửa không vào?
Cái cánh buồm của một thời hoa đỏ
Đến bây giờ... xa thẳm tận phương nao...

Em lẽo đẽo đi theo mùa đông tới
Nhớ mèo con bên bếp ấm no tròn
Biết những ai lần đầu tiên xa xứ...
Nghe dương cầm có nhớ ngón tay ngoan...???

Thảo Nhi