Thursday, July 12, 2007

Mẹ Và Con

Như thế này đã bao nhiêu lần

Con trở về thân thể đầy nam tính

Mùi rượu, mùi mồ hôi đàn bà, mùi định mệnh

Bàn tay níu lấy ngôi nhà

Ngôi nhà thuở ấy trồng hoa

Con gái đi qua thành ý tứ

Con gái đi qua thành tâm sự

Con gái đi qua thành thơ

Con thả diều bay cho hết ước mơ

Ước mơ hết năm mười tám tuổi

Mẹ không còn xoa đầu con nổi

Mẹ muốn đầu con thờ phượng ông bà

Mẹ muốn chân con đi đất như cha

Mẹ muốn bụng con thực thà như mẹ

Mẹ muốn trái tim con khoẻ

Để yêu thật nhiều người

Và dạ dày con khoẻ

Để ăn được bầu trời . . .

***

Nhưng để đến bầu trời

Con thụt lùi dưới đất

Người lớn đội cho con nón sắt

Thay bàn thờ ông bà

Người lớn dạy con hái hoa

Bằng cách xiết tay cò súng

Người lớn phát giày ống

Không để chân con trần

Vì đất không mọc cỏ

Đất nở toàn đạn bom

***

Con bị bắt lính cộng hòa ba năm

Ở tù không đếm lượt

Đầu và chân tay chết

Chỉ còn sống dạ dày

Dạ dày chứa ngô khoai

Vì mẹ muốn con ăn khoẻ

Và vì mẹ muốn con yêu khoẻ

Nên trái tim con mãi mãi còn

Con mang dạ dày nghèo và trái tim son

Năm 1975 về gõ cửa

Hăm mốt tuổi, con giấu biệt bao nhiêu binh lửa

Vào đôi mắt sắp già

Gặp mẹ, con chỉ chìa ra

Cái bụng thực thà son trẻ

Cái bụng thực thà giống mẹ

***

Nhưng bụng mẹ bụng con thì khác bụng người

Bụng người như sông ngòi

Quanh co theo đồi núi

Lịch sử dạy ông Nguyễn Trãi

Hết vi thần thì ở ẩn làm thơ

Lịch sử dạy ông Nguyễn Du

Chưa làm quan thì làm chúng sinh thập loại

Lịch sử dạy đi dạy mãi

Mà con chưa học thuộc lòng

Khi mọi người khôn ngoan làm cách mạng ở... văn phòng

Con ngu ngốc thuộc thơ Cao Bá Quát:

“Mặt trời đỏ đi đằng nào”

Để dân đen rơi nước mắt

Đầu con thay nón sắt

Bằng mũ cối gập ghềnh

Chân con đổi giày đinh

Bằng những đôi dép lốp

Ngay ngón tay con cũng không thuộc về con được

Ngón tay xiết cò súng Nga

Ngón tay từng xiết cò súng Mỹ

Ôi ngón tay nào do mẹ sinh ra?

***

Con đi theo cách mạng tám năm

Nỗi lo sợ ở tù không đếm lượt

Đầu và chân tay thêm một lần phong thấp

Cuộc sống nhồi rơm co bóp dạ dày

Con đem năng khiếu đi buôn bán

Thơ trúng giải mà không hay

Thơ rẻ hơn cơm gạo

Thơ mỗi ngày ăn chay

Tráng sĩ bẻ gươm làm thi sĩ

Mẹ cứ cười con hoài . . .

***

Sao mẹ cười con hoài?

Để con bông lơn như trẻ nít

Trong bàn tiệc con làm thơ thích khách

Chém đầu mười tám nịnh quan

Thời buổi này ai cũng bịnh hoang mang

Không đánh xẻng thì đánh giá

Mẹ vẫn cười con và mỗi ngày may vá

Tiền công áo 50 đồng

Tiền công quần 60 đồng

Trong khi áo quần các em con không đủ mặc

Mẹ vẫn cười con và mỗi ngày tóc bạc

Lưng còng theo quê hương

Mắt mờ theo đất nước

Tay run theo thị trường

***

Mẹ ơi, nhớ năm một chín tám bốn

Tuổi ba mươi con chưa dám lập gia đình

Vợ không rõ thành phần lý lịch

Bạn bè thường tụ tập bất minh

***

Nhưng mẹ không bao giờ ban lệnh giới nghiêm

Mẹ không bao giờ xét giấy

Mẹ sợ đôi tay con run rẩy

Rút không ra khỏi túi quần

Mẹ vẫn nấu cơm và để dành phần

Cho bất cứ bạn bè nào của con gõ cửa

Mẹ không cần khuyên con chó sủa

Con chó sủa lựa mặt người

Chỉ có con người sủa không lựa mặt

Con người . . . săn nhau mẹ ơi!

Bùi Chí Vinh